Larung Gar! Larung Gar!
Nguyện tiếng chuông này ngân vang xa
Thấu cõi Thiên Tiên, cùng địa ngục
Trên trời,
Dưới đất,
Bàng hoàng xót xa!
Cớ chi xua đuổi người tu hành?
Khi nơi đó không gươm dao súng đạn.
Cớ chi tàn phá chốn thiền môn?
Khi nơi đó không tranh giành tác loạn
Cớ chi sợ lời từ bi cầu nguyện
Cho hòa bình hạnh phúc nơi nơi?
Cớ chi sợ hàng ngàn pho-tượng-sống,
Chỉ đêm ngày tĩnh tọa an vui?
Gươm Bát-Nhã vô thanh, vô tướng,
Từng đoạn lìa thù hận sân si.
Những gì người đang phá hủy,
Chỉ là gạch ngói vô tri.
Vì ngôi chùa trong tâm mỗi người con Phật,
Không quyền lực nào có thể lấy đi!
Ai qua chốn cũ, nhìn sự tang thương
Có thấy nơi đâu, thực bãi chiến trường?
Chính tâm điên đảo, tâm si vọng,
Khiến kẻ vô minh đã lạc đường!
Kẻ đang chủ quyền đất đai mênh mông,
Lại sợ từng bước chân người lưu vong!
Sức mạnh vô hình Từ Bi, Trí Tuệ,
Đó mới thực là sức mạnh vô song!
Tín tâm bất hoại, không ngại bão giông,
Thì bạo lực nào ngăn được Pháp-âm!
Nên Tăng-đoàn ấy, nhân dân ấy,
Vẫn băng rừng, vượt núi, qua sông.
Nhật nguyệt trên vai, đôi bờ mưa nắng,
Gieo hạt từ bi, từng bước chân đi.
Thế giới giang tay đón người nguy khốn
Không quê hương,
Mà quê hương khắp chốn!
Larung Gar! Larung Gar!
Linh địa truyền trao bao lời Phật dạy,
Bờ mê đã bỏ, bến giác từng qua.
Namo Sakya Muni Buddha!