Chín pháp giới bao gồm ngạ quỷ, súc sanh, địa ngục đều bình đẳng vãng sanh bất thối thành Phật nhưng nhất định phải đầy đủ duyên, nhân duyên phải đầy đủ. Nhân là thiện căn từ vô lượng kiếp, chỉ vì trong đời này nhất thời hồ đồ. Chữ nhất thời này xin thưa với quý vị, không phải thường ngày, là khi sắp mạng chung nhất thời hồ đồ. Một niệm cuối cùng là tham sân si, người này liền đọa ba đường ác. Có vãng sanh được hay không quyết định ở một niệm sau cùng có niệm A Di Đà Phật hay không. Một niệm sau cùng mà niệm A Di Đà Phật thì người này chắc chắn được vãng sanh. Cho nên phàm là người vãng sanh không có ai mà không là đại thiện, đại phước, thiện phước mới được vãng sanh. Một niệm sau cùng niệm A Di Đà Phật là đại thiện, đại phước báo, họ đến Thế giới Cực Lạc để làm Phật rồi. Nhưng mà sao chúng ta, bản thân mình có thể đảm bảo một niệm sau cùng là niệm Phật? Đây là vấn đề quan trọng nhất của chúng ta hiện nay.
Chúng ta ở niệm Phật đường niệm ngày, niệm đêm không gián đoạn, tại vì sao vậy? Huấn luyện, luyện tập, hy vọng lúc sắp mạng chung có thể dùng được. Nhưng có rất nhiều sự thật cho chúng ta thấy, lúc sắp mạng chung bị bệnh nặng, hôn mê không biết gì cả thì làm thế nào? Đây là ngưỡng cửa nguy hiểm nhất. Con người ở trong tình trạng này trợ niệm cũng không thể giúp được, cho nên không thể không có phước. Phước là thường ngày chúng ta phải tu tích, tích lũy công đức, đây là tu phước. Tích đức chính là giữ tâm tốt, niệm niệm lợi ích chúng sanh, lợi ích xã hội. Tích công; công chính là làm việc tốt, nói lời hay. Chúng ta ngày nay đề xướng bốn tốt, phải làm cho thật nghiêm túc, thật nổ lực, vì chúng sanh không nên vì mình, có sức thì toàn tâm, toàn lực giúp đỡ người khác, mong điều gì vậy? Chẳng mong điều gì cả, chỉ mong lúc sắp mạng chung tinh thần thật tỉnh táo, thật sáng suốt, không điên đảo, không mê hoặc, đây là đại phước báo. Vậy bạn thật rõ ràng, thật sáng tỏ, mười pháp giới là do chính bạn lựa chọn, bạn có năng lực lựa chọn, ngay đây điên đảo, mê hoặc thì bạn không có năng lực lựa chọn. Không có năng lực lựa chọn thì nhất định là tùy theo nghiệp chuyển, bị nghiệp lực của bạn lôi kéo đi, bản thân bạn không làm chủ được, người đó gọi là người không có phước báo. Lúc còn sống hưởng hết vinh hoa phú quý, phước báo của họ hưởng xong rồi, hưởng hết rồi khi sắp đi không còn phước báo. Cho nên chúng ta hiểu rõ những đạo lý này, hiểu rõ chân tướng sự thật, chúng ta ở ngay trong một đời phải học đại thánh, đại hiền, đời sống phải tiết kiệm, phải giản dị. Phước báo chúng ta tích lũy, lúc sắp lâm chung hãy hưởng thụ. Đây là nói rõ trong mười pháp giới, đi đầu thai vào giới nào là có thể tự mình chọn lựa. Tự mình lựa chọn sẽ quyết không lựa chọn đường ác. Đâu có người nào khờ, nhất định lựa chọn nơi mà bạn thích đến, nhưng ở trong đây có điều kiện. chúng ta cần phải chuẩn bị những điều kiện này.Những điều kiện này hằng ngày phải tu tích.
Bình thường người không biết tích lũy công đức. Người chỉ biết ham mê hưởng thụ, không cần nói đến sắp mạng chung, lúc về già phước báo đã hưởng hết rồi, đời sống về già vô cùng bần hàn không có ai chăm nom. Thậm chí như chúng ta cũng thường nghe nói, có một số người già chết rồi, đã chết mấy ngày rồi hàng xóm mới phát hiện, bạn thấy điều này đáng thương biết bao. Lúc sắp mạng chung bản thân biết rõ, không đau ốm, có bạn bè tốt đồng tu tiễn đưa trợ niệm giúp bạn, đây đích thực là đại phước báo. Cho nên có một nhóm đồng tu đã nghiêng về tâm từ bi mong muốn đời sau vẫn làm pháp sư, vẫn độ chúng sanh, không muốn vãng sanh về Thế giới Tây Phương Cực Lạc, chúng ta không thể không bái phục đối với loại người này, nhưng đời sau họ có được vừa ý thỏa lòng hay không? Quá khó nói. Đời sau mình làm chủ không nổi, nghiệp lực đang làm chủ. Không phải đời sau muốn làm người là làm người, muốn làm pháp sư thì làm pháp sư, muốn làm vua thì làm vua, vậy thì quá tốt rồi, thật đúng là vừa lòng hợp ý. Cái khó là khó ở nghiệp không như ý thường tám, chín. Đủ thứ pháp ở thế gian này không như bạn tưởng tượng đâu. Bản thân hoàn toàn không thể làm chủ được, cũng không phải Phật Bồ Tát làm chủ cho chúng ta, cũng không phải thượng đế làm chủ, là nghiệp lực làm chủ. Nghiệp lực là chúng ta ở trong đời sống thường ngày khởi tâm động niệm, lời nói việc làm, nó làm chủ tể. Phàm phu trong lục đạo không có người nào mà không bị nghiệp lực chi phối, cho nên đoạn Kinh văn này của Phật chúng ta phải tham cứu thật tỉ mỉ.
Chúng ta phải có sự nhận thức sâu sắc về Thế giới Tây Phương Cực Lạc, cũng phải biết hiện nay chúng ta cần phải tu học như thế nào mới có thể phù hợp với điều kiện vãng sanh, có đủ tư cách vãng sanh, điều này rất quan trọng. Chúng sanh trong ác đạo, tuy trong đó có không ít người thiện tâm, phước đức sâu dày, thế nhưng duyên của đường ác rất sâu, có thể làm trỗi dậy thiện căn phước đức của họ rất khó khăn, thật không dễ dàng. Mặc dù được Phật lực gia trì, sự từ bi của đại sĩ Địa tang, nhưng người thật sự có thể giác ngộ quay đầu thật là ít ở trong số ít. Tình trạng này chúng ta không khó nghĩ ra, tại sao vậy? Cõi người thông minh hơn cõi khác rất nhiều. Phật trong Kinh tán thánh chúng sanh trong lục đạo chỉ có cõi người là dễ giác ngộ. Dễ giác ngộ nhưng được mấy người giác ngộ? dễ giác ngộ mà người giác ngộ ít như vậy. Không thể giác ngộ thì chúng ta có thể nghĩ mà biết, tôi nói lời này ý là gì vậy? là sợ quý vị hiểu lầm bị đọa địa ngục không hề gì, lại còn được Phật Bồ Tát, Bồ Tát Địa Tang Vương đến cứu tôi, không sao cả làm việc tốt một chút đọa địa ngục cũng không sợ, vậy là bạn sai rồi. Cõi người là cõi dễ dàng được độ mà còn khó như vậy thì ba đường ác mức độ khó đó không biết phải gấp bao nhiêu lần…..
Hình ảnh thêm về Nhận thức về Thế giới Tây Phương Cực Lạc